Bệnh thường gặp ở du học sinh: ngủ trễ, ăn đêm, nhớ nhà

Nội dung

Hồi nhỏ, không biết sao con rất thích ăn dưa giá, còn ba lại thích ăn dưa chua. Con thích cái vị chua chua của nước giấm với vị ngọt rôn rốt của giá và cà rốt hơn là cay cay nồng nồng của lá cải. Con còn nhớ, đầu đường nhà mình có một tiệm tạp hoá nhỏ bán các loại dưa muối. Mỗi lần mẹ làm thịt kho là y rằng trước bữa cơm, mẹ sẽ sai con đi mua dưa về ăn kèm. Ỷ thế là người đi mua, con liền năn nỉ: “Hôm nay ăn dưa giá nha mẹ!” Mẹ chiều ý con gái lắm, nên đa lần, con luôn được toại nguyện. Ba cũng chẳng bao giờ cằn nhằn gì.

Khi lớn, học xa nhà, được toại nguyện và không bị cằn nhằn là những chuyện hiếm khi xảy ra. Nước Mỹ đầy cạnh tranh là cái điều ai cũng biết. Nhưng trải qua năm nhất đại học, con mới thật thấm thía. Hồi trung học, có lần ba bảo con, đi du học, ngôn ngữ lạ, văn hoá lạ nghĩa là mình xuất phát sau người ta rồi. Muốn đến đích, người ta đi hai bước, mình phải đi bốn bước. Nghe lời ba dạy, con đâu bao giờ dám thờ ơ. Qua bên đây, con chỉ biết cắm đầu vào bài vở. Mỗi ngày đi học, con đều bước hối hả và gấp gáp, vội đến nỗi quên cả bạn bè. Lâu lâu, nhỏ bạn cùng phòng lại xài xể: “Are you living in the library now?” (“Bà vào thư viện ở luôn rồi hả?”)

Với một lịch học và hoạt động ngoại khóa dày đặc, giờ ăn trưa của con là nhét vội miếng sandwich bơ đậu phộng vào miệng rồi tiến thẳng đến thư viện để học bài tiếp. Có ngày, khi bước ra khỏi thư viện thì đồng hồ đã điểm 12 giờ đêm. Về đến ký túc xá, con thấy nhỏ bạn cùng phòng cũng còn đang lụi cụi làm bài. Mái tóc nâu xoăn búi cao thành một túm bù xù, hai tay áo thun xắn lên tới vai, đầu gối chống cằm, mắt dán vào máy tính rồi bơ phờ quay qua nhìn con. Trông vừa tội vừa mắc cười!

Nhìn nhau cười mà bụng kêu rồn rột, hai đứa con chợt nhớ, từ trưa đến giờ chưa có gì trong bụng ngoài miếng sandwich! Bất chấp cơn buồn ngủ, hai đứa lôi đồ ăn vặt ra để chống đói. Bữa ăn đêm nhỏ nhoi chỉ có gói mì Omachi, một bịch bánh quy mặn, và lưa thưa vài tiếng than thở về đống bài tập hay những câu chuyện về gia đình.

Ba mẹ biết không, hơn nửa năm nay, món ăn Châu Á duy nhất mà con được ăn là mấy gói mì Omachi nhét dưới đáy ba-lô trước khi ra sân bay. Con đã dần quen rồi với cái vị bơ sữa, phô mai, chiên rán béo ngậy của thức ăn bên này. Vậy mà cứ mỗi lần lôi mì ra ăn đêm với nhỏ bạn cùng phòng, tự dưng con nhớ nhà gì đâu!

Nhớ nhà, nhớ cả cơm mẹ nấu. Nhớ nhất là thịt kho và dưa giá. Không chỉ có cái vị mặn của thịt kho và chua của dưa giá, con nhớ là nhớ những buổi trưa phố vắng, nắng chói chang, lạch xạch xách dép đi mua dưa. Nhớ cái bếp nóng hầm hập có mẹ loay hoay nấu cơm trưa và em Cún ngồi coi phim hoạt hình rồi hí hố cười một mình. Nhớ bữa cơm trưa quây quần, rôm rả tiếng ba kể chuyện hay khuyên dạy hai chị em.

Sẽ còn nhiều nữa những tháng ngày ngủ trễ, ăn đêm, than thở và nhớ nhà. Nhưng con biết, mỗi sáng thức dậy, những kỷ niệm về gia đình vẫn là nội lực để con trưởng thành hơn ở nơi xa này.


Để lại ý kiến