Bùi Minh Ái: Bước chậm lại để tiến xa hơn

Nội dung

Mình xa nhà năm chưa tròn 15.

Khi ở nhà, mình chưa có cơ hội học và làm cho thỏa các hoạt động mình yêu thích. Sáng đi học, hiều học thêm, tối mịt về nhà, sáng hôm sau lại đi học nên bao nhiêu câu lạc bộ hay môn thể thao, mình dù rất muốn nhưng chưa có dịp thử. Vì vậy, nước Mỹ nói chung và trường nội trú nói riêng trở thành một chân trời đầy cơ hội cho mình. Tuy còn lạ chỗ, lạ người nhưng mình liều lắm! Cứ đăng ký và tham gia hết thảy các môn học và hooatj động, đến nỗi nhiều khi tối ngủ chưa đầy 2 tiếng. Dù hôm sau có gà gật, mệt mỏi cỡ nào, mình vẫn cố gắng lao đầu đảm nhận tất cả. Hiếm khi nào lại được tự do tung tẩy mà! Cũng hiếm khi nào mình lại có dịp hoàn thiện bản thân và thu gom nhiều kinh nghiệm đến như vậy, nên mình cứ nhắm thẳng phía trước mà chạy hết tốc lực thôi.

4 năm ở Mỹ, mình chạy không ngưng nghỉ. Lúc nào mình cũng nghĩ, phải chạy nhanh hơn, phải học chăm hơn, phải làm nhiều hơn. Trên đường chạy này, mình gặt hái được nhiều lắm: thất bại có, thành công có, nụ cười không thiếu, nước mắt cũng dư. Nhưng mà, vì lo chạy cho thật nhanh nên những kinh nghiệm có được này mình đều dúi vội vào một chiếc túi, nên bao nhiêu điều học được mình cũng chẳng kịp lôi ra ngắm nghía, chiêm nghieemj lần nào.

Túi nhân cách này của mình, qua 1460 ngày, 48 tháng, 4 năm, đã rất đầy và lộn xộn những trải nghiệm. Đầy đến nỗi, khi kết thúc quãng đường cấp 3, mình đeo theo túi cũng mướt hết mồ hôi. Đến bây giờ, túi thì nặng, mà chân lại mỏi, mình muốn nghỉ ngơi trước khi chạy thêm một đoạn đua dài phía trước tại trường Massachusetts Institute of Technology (MIT).

Hiện tại, mình chọn dừng chân để lấy hơi một chút, ôm hôn ba mẹ một chút, cũng để phân loại và sắp xếp cái túi bừa bộn những trải nghiệm của mình. Ngổn ngang những thất bại,mình định cất vào ngăn học hỏi. Thành công, hẳn là ngăn biết ơn. Còn ngăn trưởng thành, mình xin phép chuẩn bị bằng quảng thời gian gap year này.


Để lại ý kiến