Trải nghiệm bình dị giữa lòng nước Mỹ

Nội dung

Khi mơ mộng về nước Mỹ, người ta hay đáp suy nghĩ đến bờ Đông tráng lệ, trầm trồ về những cao ốc vun vút chỉ thiên và tượng Nữ thần Tự do huyền thoại, hay ghé qua bờ Tây náo nhiệt, thích thú với những khu phố mang văn hóa khác nhau của nhiều quốc gia và một chiếc cầu đỏ (Golden Gate) đồ sộ vươn mình ra Thái Bình Dương trên vịnh San Francisco.

Thế nhưng, nước Mỹ cũng có nét đơn giản, có tính bình dị, và có những con người thích khoảng lặng của cuộc sống hơn là những ánh đèn chớp nhóa của thành phố. Năm lớp 12, đặt chân đến miền Midwest giữa lòng nước Mỹ, con được sống với một gia đình người bản xứ, được trải nghiệm một nhịp sống khác hẳn với những gì hay được mô tả trên sách báo. Thị trấn LaGrange, bang Indiana nơi con ở, chỉ cách thành phố Chicago, cách sự hào nhoáng của một đất nước phát triển bậc nhất thế giới vài giờ đồng hồ lái xe.

Vẻ đẹp của miền đất này không nằm ở những công trình đồ sộ như Empire State Building hay những kỳ quan hùng vĩ như dải Grand Canyon. Vẻ đẹp của tiểu bang này nằm ở những điều bình dị mà con cảm nhận được qua trải nghiệm thực tế.

Ngôi nhà con ở hướng ra hàng cây phong xanh, một trang trại nhỏ xíu có một em cừu, hai em bò sữa và một đàn gà loi nhoi, cách đó không xa là ngút ngàn cánh đồng bắp vàng ươm mỗi thu về. Trong ngôi nhà ấy, có một gia đình nhỏ sáu người gồm bố mẹ, ba cô con gái bé xinh và một cô học sinh du học người Việt (là con đó). Những điều bình dị bắt đầu bằng việc thức dậy mỗi sáng, leo lên chiếc xe buýt màu vàng đến trường. Chiếc xe bon bon chạy qua những cánh đồng bắp lấp lánh vàng trong nắng sớm, qua những trang trại xanh rờn cỏ và những ngôi nhà giản dị, yên bình. Con thích tựa đầu vào cửa kính lành lạnh sương và nghĩ, giờ này ở Sài Gòn, còi xe đã tấp nập inh ỏi cả phố phường rồi.

Con còn có những tự hào rất đơn giản của một cô học sinh du học khi đến lớp như mình là đứa Châu Á duy nhất trong trường, thường được các bạn thích thú hỏi han về văn hóa nước mình. Tuy tiếng Anh không phải là tiếng mẹ đẻ, nhưng mình học các môn từ mảng Xã hội cho đến Khoa học vẫn đứng đầu lớp như ai. Hãnh diện hơn nữa là được các thầy cô nhận ra sự cố gắng và kết quả của mình và được cử đi tham gia những cuộc thi của bang. Dù bận rộn đến đâu, con vẫn thích cảm giác được cất sách vở qua một bên, trở về với gia đình nuôi và một cuộc sống bình dị, độc đáo mà chỉ có các bạn du học ở vùng Midwest có dịp trải nghiệm.

Khi nắng vẫn còn ngả nghiêng trên thảm cỏ xanh, bốn chị em con lại tung tăng về phía trang trại vắt sữa bò, nhặt trứng gà hay vào vườn ngắt đầy rổ những rau củ còn thơm mùi đất ẩm. Sau hai lần thất bại nặng nề trong việc vắt sữa (sữa không thấy vào xô mà chỉ toàn thấy văng đầy quần áo), con luôn xung phong nhặt trứng gà. Thực ra, cũng phải mất hai tháng thì cả nhà mới thôi cười lăn cười bò ra khi con và em gà cứ đứng nhìn nhau không dám động đậy vì cả hai chẳng biết bên đối diện có định tấn công mình hay không. Lúc đó con chỉ nghĩ: “Gà ơi đừng mổ chị. Chỉ chỉ muốn lụm trứng thôi mà!”

Sau đó, cả nhà lại quây quần bên bữa tối có bánh mì và súp khoai tây béo ngậy, những tiếng hỏi han, những câu chuyện đời thường và những tiếng cười vang cả ngôi nhà nhỏ. Con thích một khoảng lặng khi được thư giãn sau bữa ăn, nhìn ngắm ánh mặt trời ửng hồng đang dần lặn xuống sau cánh đồng bắp, trầm trồ với vẻ đẹp bình dị của thiên nhiên mà một người sống trong nhịp điệu tấp nập và không gian chi chít của thành phố ít có cơ hội chiêm ngưỡng. Con thầm cám ơn những giây ấy vì đã cho con tìm được sự ấm áp của gia đình khi phải học xa nhà.
Con thích những sáng thứ bảy, con thức dậy trong mùi bánh kếp và hồng trà thơm lừng, được mặc pajama đến 10 giờ sáng, ngồi co chân lên sofa, vừa ăn bánh kếp với bơ tươi và dâu tây, vừa nhâm nhi ly trà nóng và chậm rãi trò chuyện cùng mọi người. Những bữa điểm tâm cuối tuần thường kéo dài lê thê cả tiếng đồng hồ vì không ai vướng bận gì khác ngoài thời gian dành cho gia đình.

Khi đứng rửa chén sau bữa ăn, con thích thú vừa nghe ba cô em gái nhỏ lăng xăng vừa lau bàn, vừa ngân nga theo bài nhạc thiếu nhi trên radio. Con thư thả ngắm phong cảnh yên bình ngoài cửa sổ và suy nghĩ về những trải nghiệm tuy mới lạ mà bình dị của năm cuối cấp xa nhà.

Dù sao đi nữa, một vùng đất có sẵn những hứa hẹn và hình ảnh hoành tráng rất dễ làm cho người khác ấn tượng và phải lòng ngay từ cái nhìn đầu tiên. Nhưng để cảm nhận được văn hóa và cuộc sống của một tiểu bang không mấy hào nhoáng như Indiana, cũng như những bang tương tự ở vùng Midwest của Mỹ, cần có thời gian và sự mở lòng đón nhận những trải nghiệm khác biệt.


Để lại ý kiến