Vẫn cứ ước mơ lớn, dù niềm tin còn nhỏ – Phần 1

Nội dung

Lạc quan là niềm tin dẫn tới thành tựu. Bạn chẳng thể làm được điều gì mà thiếu đi hy vọng và tự tin.

(Optimism is the faith that leads to achievement. Nothing can be done without hope and confidence.)

                                                                                                                                                           – Helen Keller –

Hướng đến ước mơ luôn là một hành trình dài và đầy thử thách cho mỗi người chúng ta.

Với chính tôi, một người giáo viên, và với chính những em học sinh đang đồng hành cùng tôi trên chặng đường xa này, hy vọng và sự tự tin luôn là hành trang mà chúng tôi luôn nhớ mang theo.

Năm giờ chiều thứ sáu hẳn không phải là một thời điểm lý tưởng để thu vén chút động lực còn sót lại sau một tuần chạy hết tốc lực và xách cặp đến lớp Anh văn. Thật thà mà nói, chính tôi nhiều lúc cũng phải gấp gáp đi tìm lại chút động lực đã đánh rơi lung tung khắp tuần của mình. Thế nhưng, cứ đến cái thời điểm dở dang nửa mùa ấy, tôi không khỏi mỉm cười khi thấy đám học trò loi nhoi, đồng phục xém chỉnh tề (vì cuối ngày rồi mà), tung tăng ba-lô ào từ cửa thang máy vào lớp. Cứ mỗi em mở cửa bước vào, tôi lại nhận được một câu hỏi hoặc bình luận hết sức ngẫu hứng.

“Hello, Ms. Chau! Ooh… New dress!” (“Chào cô! Ồ, cô mặc váy mới!”) – Một em niềm nở chào tôi.

“Hello, Ms. Chau! The bread stick from this bakery is so good!!! Have you eaten dinner?” (“Chào cô! Cô ơi, em mới tìm thấy một chỗ bán bánh mì que ngon lắm!!! Mà cô ăn gì chưa?”) – Một em khác khoe tôi cái bánh mì pa-tê que, với một gương mặt rất thỏa mãn về thành tựu khám phá ra tiệm bánh mì ngon nhất Sài Gòn.

“…”  – Hoặc có em chỉ thờ thẫn bước vào lớp, ngồi phịch xuống ghế với chiếc ba-lô nặng, thở, rồi người lên nhìn tôi mà nhe răng cười thay lời chào.

Thương gì đâu! Tôi tự nhủ, bao nhiêu động lực đã có đây hết rồi.

Thế là lớp Anh văn chiều thứ sáu lại bắt đầu.

Linda Loise

Là một giáo viên, tôi tìm thấy động lực dạy và học từ chính các em học sinh và đồng nghiệp của mình. Trong một buổi trò chuyện với Linda Loise, một giáo viên và người định hướng cho các em học sinh trong chương trình Học bổng SPARK tại Everest Education (E2), tôi học được nhiều điều về sự tự tin.

“Đó là sự tìm tòi, khám phá, và chinh phục chính bản thân mình.” – Linda nói.

Sinh ra và lớn lên ở đất nước Hà Lan, Linda chia sẻ với tôi rằng, cô luôn có ước mơ là tạo được những thay đổi tích cực cho con người và xã hội ở nhiều nước. Thế nhưng, để tạo được sự khác biệt trên thế giới, mỗi con người phải tự tạo ra sự khác biệt, trước hết, trong chính bản thân của mình.

Linda đến Việt Nam và bắt đầu tham gia vào lĩnh vực giáo dục tại E2 ở tuổi 30, cái tuổi mà nhiều người đồng trang lứa với cô đã có một vị thế vững vàng trong cuộc sống và ngành nghề mình đã chọn. Khi quyết định rẽ hướng trên con đường sự nghiệp, để vượt qua những nỗi lo và băn khoăn, cô nhìn về ước mơ tạo sự khác biệt trong giáo dục của mình. Linda nói với tôi rằng, từ khi tham gia vào dự án SPARK, cô càng có động lực và tự tin cho hành trình mới này.

“Với trách nhiệm là một giáo viên định hướng cho học sinh SPARK, tôi luôn đặt trọng tâm vào việc quan sát và hướng dẫn các em cách hoàn thiện bản thân về cả mặt kiến thức lẫn tinh thần.” – Linda nói – “Gặp các em từ vòng phỏng vấn và quan sát các em qua những khóa học, những thay đổi tích cực nhỏ nhất, về sự tự tin, lưu loát, và năng động từ các em, luôn là động lực lớn nhất trong tôi.”

Linda kể rằng, cứ mỗi mùa SPARK đến, cô lại háo hức được gặp và làm quen với những học sinh tuổi nhỏ mà ước mơ lớn. Cô nhìn thấy lại được điểm khởi đầu của mình trong chính sự bỡ ngỡ, rụt rè của các em, thấy được đam mê của mình phản chiếu trong ánh mắt quyết tâm của các em.

Linda nói, nhiều khi, cô chỉ ước mình có vô vàn thời gian để trò chuyện với học trò, kể cho các em nghe về chính hành trình của mình. Cô muốn kể cho các em nghe việc cô đã cảm thấy hồi hộp đến thế nào khi mới bắt đầu đi làm. Cô sợ mình sẽ không đủ giỏi, sẽ mắc lỗi, sẽ bị phê bình. Và những điều cô lo sợ ấy đều xảy ra. Chúng đã làm tinh thần cô hụt hẫng và bấp bênh. Nhưng cũng nhờ những điều đó, mà cô đã trưởng thành như thế nào.

“Thường thì, chúng ta sợ khi nhìn thấy bản thân mình yếu kém sau mỗi thất bại. Tại sao chúng ta không nhìn về những bài học và kinh nghiệm mình có được sau những thất bại đó?” – Linda chia sẻ – “Sau tất cả, tôi nhận ra là mọi người sẽ nhớ đến mình qua những cố gắng và đam mê mà mình thể hiện được, chứ không ai dựa vào kết quả cuối cùng để đánh giá một con người cả. Thực ra, nhiều khi chính bản thân chúng ta mới là rào cản lớn nhất đến thành công. Tôi muốn các em học được cách lấy bản thân làm động lực cho con đường của mình.”

Sau khi chia sẻ với tôi rất nhiều suy nghĩ, Linda còn nói với tôi rằng, cô thích nhất màu xanh biển vì nó tạo ra cảm giác bao la của đại dương. Màu xanh ấy luôn khơi dậy sự đam mê học hỏi và khám phá thế giới của cô.

Tôi tự hỏi, nếu được chọn làm một sắc màu trong hành trình muôn màu này, tôi sẽ là màu gì? Còn các em? Các em sẽ chọn màu nào để thể hiện bản thân mình?

Đọc tiếp: Vẫn cứ ước mơ lớn, dù niềm tin còn nhỏ – Phần 2 


Để lại ý kiến